Giỏ hàng

CHÂN ĐỂ LÀM GÌ KEN NHỈ?

Cuối tuần trước, Vợ chồng nhà mình đi chơi. Trời khá nóng, và cũng phải leo lên đền khá dốc. Leo được một đoạn khá dài thì Ken dừng lại

 

- Mẹ ơi bế con
- Chân để làm gì Ken nhỉ, Mẹ hỏi một câu nhẹ nhàng
- Chân là để đi mẹ ạ
- Vậy chúng mình đi tiếp nhé
- Vâng ạ
- Nếu mệt thì chúng mình sẽ nghỉ một lúc, Bố Mẹ sẽ chờ Ken nhé
- Vâng ạ

 

Và đi một lúc thì Mẹ Ken dừng lại:
- Ken ơi, chân mẹ mỏi nên chúng mình nghỉ một chút nhé
- Ken cũng mỏi rồi mẹ ạ

 

TỰ LẬP là một đức tính cần thiết khi trưởng thành. Trong cuộc sống này chúng ta có thể thấy nhiều người có thể kiếm tiền khi sinh viên và thậm chí sớm hơn. Có thể tự lập hoàn toàn hoặc một phần đó cũng là điều tuyệt vời. Vì các bạn không muốn phiền lòng cha mẹ nhiều. Bên cạnh đó, chúng ta có thể thấy rất nhiều cô cậu sống phụ thuộc, phụ thuộc anh chị, phụ thuộc bố mẹ, đến khi lấy vợ rồi vẫn không được quyết định hoàn toàn, thậm chỉ những việc nhỏ. Nhiều người đã bỏ người yêu, bỏ vợ vì phải nghe lời bố mẹ, mặc dù rất yêu thương.

 

Nói về lợi ích của TỰ LẬP chắc cả buổi không thể hết, nhưng có câu nói này rất hay: Hoa chỉ thực sự ngát hương thơm khi được vun trồng dưới đất và chăm sóc đúng cách. Và con chúng ta cũng vậy, cũng cần được cha mẹ chăm sóc, nuôi dạy ngay từ khi có bầu.

 

Rèn luyện để có thói quen tự lập cho các con là điều rất khó, đòi hỏi sự tỉ mỉ và nhất quán trong gia đình. Với cùng độ tuổi như Ken (2 tuổi), thậm chí nhiều bạn 3-5 tuổi đang được bố mẹ, ông bà, người chăm sóc chiều chuộng thái quá. Khi được hỏi thì câu trả lời mình nghe thường xuyên đó là“ Nó không chịu đi con à”. Nay Ken 2 tuổi có thể đi cùng bố mẹ 2km và không dừng lại. Điều đó cũng nhờ vào sự dạy dỗ từ nhỏ. Có một chìa khóa cho việc tự đi bộ, không cần bồng bế đó là việc dạy các bộ phận trên cơ thể.

 

Mình thường dạy con các bộ phận, chắc ai follow thì sẽ nhớ câu chuyện “Tay để làm gì Ken nhỉ?”, “ Tay là để yêu thương”. Và đó cũng là lí do mà Ken không dùng tay để đánh bạn. Bài viết này kèm video và chia sẻ chi tiết. Bố Ken kèm link bên dưới.

 

Tương tự các bộ phận khác:
- Mũi để làm gì Ken nhỉ, Mũi để hít thở, mình cũng hít nào. Bố làm gương và Ken làm theo. Và bất cứ khi nào hít thì cả nhà đều cười òa vì khuôn mặt hơi biến dạng 1 tí.

Cụ thể về chân thì như sau:
- Chân để làm gì Ken nhỉ
- Chân là để đi bố ạ

 

Đấy là bây giờ, còn những thời gian đầu con sẽ không biết. Và chìa khóa vẫn là LÀM GƯƠNG. Ngay từ khi học đi mình đã thường xuyên dạy con về điều đó. Bố nói và đứng dậy đi, Chân bố đang đi này con. Luôn nhắc nhở con hãy tự đi bằng đôi chân của mình. Như ví dụ trên kia, Bố mẹ làm gương, và ngay cả khi mệt cũng chủ động làm gương để con hiểu rằng: Mệt chúng ta có thể nghỉ. Và tất nhiên bố mẹ là người hiểu con, cảm thấy đi một chặng đường mệt thì bắt đầu ôm và bế con. Nhưng luôn thông báo rằng. Bố Mẹ sẽ bế con 1 đoạn thôi nhé. Câu này thực sự mình hay dùng khi đón con đi học. Bố chỉ bế con đến chiếc cây kia hoặc là con tự đi tiếp. Đó gọi là cho con sự lựa chọn trong giới hạn.

 

Ai cũng yêu thương con, và trong bảng khảo sát về khóa học tại Hồ Chí minh mà Bố Ken nhận được thì gần như 100% nguyện vọng con biết tự lập. Chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về chủ đề này kĩ hơn, đặc biệt là việc con TỰ ĂN, không cần ép, không ti vi, điện thoại. Có một điều mình cảm thấy vô cùng xúc động đó chính là 3 người mẹ khuyết tật đăng ký tham gia khóa học. Ngay lập tức mình xin phép tặng vé cho 3 bạn. Một tình yêu thương con mãnh liệt, đáng khâm phục, rất đáng khâm phục. Mình tin với sự quyết tâm đó em bé sẽ biết ơn và hạnh phúc sau này.

 

Bạn có thể đọc thêm comment chia sẻ của các ba mẹ tại link: 

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=3070431313004304&set=a.199632336750897&type=3