Giỏ hàng

BỐ KEN ƠI, CÓ CÁCH NÀO ĐỂ CHỒNG YÊU CON KHÔNG ANH?

Xe có thể lỡ, không đi chuyến này đi chuyến sau. Điện thoại có thể lỡ, không xem lúc này xem lúc khác. Tuổi thơ con bỏ lỡ rồi cả đời cũng không lấy lại được.

Cuối tuần trước, đúng lúc vừa chào Ken để đi làm thì tôi nhận được tin nhắn của M:
- “Theo EASY e nhàn lắm rồi mà giờ nhờ Bố Ken giúp thêm
- Oki M nói anh nghe
- Có cách nào để chồng yêu con không Anh?”


Mình đang nghĩ “Trên đời này có cha mẹ nào lại không yêu thương con”. Tôi bình tĩnh hỏi lại em:
- "E nói rõ hơn giúp anh được không
- Chồng em đi làm về cứ ôm điện thoại, xem video đến giờ ăn cơm lại xem, E nhắc thì ba hôm lại đâu vào đấy"

Con thì con người ta, giờ bảo yêu hộ thì không được, tôi Bảo M: Để a nghĩ xem em nhé.

Tôi cứ nghĩ mặc định cha nào mà chẳng yêu con cho đến khi có vài bạn nữa cũng hỏi tôi điều tương tự như M. Tôi mới tìm hiểu, rồi làm bảng khảo sát thì thật bất ngờ: Tỉ lệ các anh nghiện điện thoại cực nhiều, gấp 10 lần tỉ lệ các Anh không nghiện, Tỉ lệ các anh dành thời gian chất lượng trên 1.5 tiếng cho con cực ít.

Tôi còn nhớ, cha tôi là bộ đội nên kỉ luật và rất nguyên tắc, nhưng cha Tôi lại dành thời gian nhiều cho tôi, Ngoài những điều ông dạy ở trong nhà thì ông đưa tôi đi gặp gỡ rất nhiều đồng nghiệp. Có rất nhiều kỉ niệm mà đến bây giờ tôi gặp lại các chú, các bác vẫn kể lại, tôi vẫn nhớ nụ cười ngày hôm ấy: Tôi đạt học sinh giỏi mấy chú cháu đi ăn trứng vịt lộn. Ngày xưa được ăn trứng vịt lộn là một niềm hạnh phúc vô bờ bến vì còn rất nghèo.

Nghĩ về Tuổi thơ lúc nào tôi cũng bồi hồi xúc động, tôi là con út trong nhà có 4 chị gái, Gia đình yêu thương tôi nhưng không phải nâng như nâng trứng. Cha tôi biết cân bằng giữa lao động và học tập, bắt cua, bắt lươn, ôm lúa,.. không có gì tôi không biết làm. Hơn các bạn trong làng là tôi được cha khích lệ việc học, cha nào cũng “Muốn con học” nhưng bằng những cách nào đó cha tôi đã biến thành “Con muốn học”.

Có một Lời dạy của Cha lúc vừa thi xong lớp 9 đến bây giờ Tôi vẫn không thể nào quên “Trừ khi con có nhiều điều phải nghĩ như Bác Hồ, Còn lại thì tuyệt đối không hút thuốc con nhé”. Tôi gật đầu HỨA với cha tôi. Cha tôi là người vô cùng yêu quý Bác Hồ, luôn kể với tôi về những Tấm Gương như Bác.

Cho đến bây giờ tôi vẫn thầm cảm ơn về những lời dạy dỗ của Cha, hầu như các bạn trang lứa trong làng đều hút thuốc lá ngoại trừ tôi.

Trước đây tôi vẫn không hiểu được, Cha Mẹ tại sao lại dậy sớm thế. Sau này có con tôi mới biết: Họ dậy không phải đồng hồ báo thức mà là cuộc sống và trách nhiệm. Cuối cùng tôi cũng thức tỉnh: Nếu có phút giây TĨNH LẶNG, chẳng qua là có người đang gánh vác hộ mình mà thôi, thế nên tôi đã nỗ lực rất nhiều để giành giây phút tĩnh lặng cho Cha Mẹ. Có một câu Tôi đọc được rất hay:" Tốc độ phát triển của Bạn nhất định phải nhanh hơn Tốc độ già đi của Cha Mẹ". Hi vọng những điều này cũng thức tỉnh Bạn như tôi.

Những điều tôi đang nghiên cứu về Giáo dục sớm hàng ngày hay những trải nghiệm kia thật đúng: Con cái không phải gà công nghiệp, không chung một công thức để lớn lên. Mỗi đứa trẻ là một cá thể đặc biệt, chỉ có bố mẹ mới nhận ra được sự khác biệt để phát triển kĩ năng cho con mình. Tôi cũng đã từng nói chuyện với cô giáo của Ken, mặc dù lớp chỉ có vài bạn nhưng bảo các cô để ý sự khác biệt thì quá là tham vọng, nhưng may mắn cô biết “ Bạn Ken có khả năng sao chép rất tốt Bố Ken à".

Vậy có cách nào không ? Đơn giản là vứt điện thoại trước khi bước chân vào nhà và chơi với con, bởi vì:


Xe có thể lỡ, không đi chuyến này đi chuyến sau. Điện thoại có thể lỡ, không xem lúc này xem lúc khác. Tuổi thơ con bỏ lỡ rồi cả đời cũng không lấy lại được. Đúng vậy không các Bạn?

Vì con chúng ta không sinh ra lần thứ 2

𝓑𝓸̂́ 𝓚𝓮𝓷

 

Bạn có thể đọc thêm comment chia sẻ của các ba mẹ tại link: 

https://www.facebook.com/hieu.nguyen.14268/posts/2868920589822045