Giỏ hàng

ĂN VẠ - 1 2 3... và YÊU

Ken_22M và một trong những hành vi ĂN VẠ kinh điển. Có lẽ đúng giai đoạn khủng hoảng lên 2, chắc nhiều bạn cũng đang rất đau đầu về việc này. Mọi em bé sẽ trải qua và nếu như cứ để con điều khiển mình thì căng lắm.

Ok cta cùng nhau chuẩn bị kinh nghiệm nhé. Hi vọng bài viết chân thực bên dưới sẽ giúp các mẹ một vài điều trong việc xử lý hành vi.


Hôm qua chứng kiến màn ăn vạ kinh khủng khiếp của ông tướng mình càng nhận ra rằng cho dù bạn đang áp dụng phương pháp hay hình thức gì cũng phải thừa nhận rằng sự “BÌNH TĨNH” & KIÊN NHẪN của bố mẹ mới là thứ quan trọng NHẤT cần ngay lúc này.

7h tối, lúc bố mẹ đều đi làm về mệt, chuẩn bị đồ ăn xong cho Ken, mời Ken vào bàn ăn, Ken không chịu ăn chỉ ngồi khóc lóc mè nheo, cố tình đẩy bát cơm ra rìa bàn ăn đề rơi xuống.

Mẹ hỏi: em không muốn ăn cơm à?

Ken: Vẫn mè nheo khóc, đẩy bát cơm ra

Mẹ: Thế mẹ cất cơm đi nhé ?

Ken: Không cho mẹ cất đi, lại khóc to hơn

Mẹ: Thế em khó chịu gì à, em có cần mẹ giúp không?

Ken: Vẫn khóc, hất bát cơm ra

Mẹ: Thế mẹ cất cơm đi nhé, lúc nào e muốn ăn thì e nói mẹ (và mẹ cất cơm đi, và cho Ken ra khỏi ghế ăn dặm).

Ken: Gào khóc to hơn, nằm vật ra sàn nhà khóc, cả khóc cả nhảy tưng tưng, dậm chân đủ kiểu.

Mẹ: Mẹ không đồng ý đâu Ken nhé ( thường mình dùng bàn tay lắc lắc ra hiệu mẹ không đồng ý hành động đó) em muốn gì thì e bình tĩnh nói mẹ mới hiểu được.

Và tiết mục ngồi hát bài khóc tủ bắt đầu:
Nào là “ Bố Hiếu ơi, anh bố ơi, anh Hiếu ơi, Bà ơi, o An oi, chị Hạnh ơi....” kèm theo là đôi mắt long lanh ngấn lệ ( Ôi nhìn ai chẳng não lòng) ( Nếu có ông bà hay mng thì nhắn không cười đùa, tốt nhất là nếu đang ăn cứ ăn, ăn xong thì đi ra. TAG Chồng mình vô để cùng NHẤT QUÁN trong việc này nhé)

Khóc ăn vạ không thấy ai hưởng ứng bắt đầu lão leo trèo lên bàn nơi mẹ cất bát cơm đòi lấy, mẹ đến gần ngồi xuống ngang tầm giữ lấy 2 tay hỏi

- con muốn ăn à

Lão càng khóc hét lên, mẹ nhắc lại
- Con muốn lấy bát cơm để ăn à?
- Con muốn lấy bát cơm để ăn à?
- Con muốn ăn à?...

Đến khi mẹ nhắc đến lần thứ 4 thì bạn ý bớt khóc hơn (có vẻ bình tĩnh hơn rồi đây) mẹ thấy bạn cả nói cả khóc nấc nhẹ “ vâng ạ” ( ko hi vọng bạn ấy nói rõ và to lúc này đâu ạ, nhiều khi mẹ nên nghe và đoán bạn ấy đang muốn nói gì và gọi tên nó ra).

- À thế em muốn mẹ lấy bát cơm để em ăn nhỉ, thế e quay lại ngồi vào ghế rồi mẹ lấy cho em nhé.

Ken vẫn khóc ( nhưng nhỏ hơn) quay lại ghế ngồi, Mẹ đưa bát cơm lại, lão vẫn nấc nấc khóc nhìn bát cơm 1 lúc ( lúc này mẹ không nói gì thêm để e bình tĩnh lại). Mẹ thấy có vẻ nín khóc
Mẹ hỏi
- Thế em muốn ăn cơm hay ăn rau trước.

- Ken Chọn ăn rau trước ( xúc từng ít)....

Dần dần lại ngồi ăn tỉnh bơ, chốc chốc lại quay sang hỏi mẹ “ rau mẹ này, cá này, mẹ ăn đi... kiểu đánh trống lảng màn ăn vạ lúc nãy”

Note: Trong tình huống trên mình áp dụng kỷ luật bàn ăn, và áp dụng câu trích dẫn của chị Phan Thị Hồ Điệp trong Cuốn 1,2,3... và Yêu “ Đối với trẻ lên ba, nếu muốn hạn chế sự vòi vĩnh của con vào thời điểm nhất định, bạn cứ nhắc lại y nguyên lời vòi vĩnh đó”.

Tình huống này không hẳn là vòi vĩnh nhưng mình cảm thấy nhắc lại với con như vậy khiến Ken bình tĩnh hơn khi đang mè nheo ăn vạ. Và đừng quên lúc nói phải ngồi ngang tầm mắt và nhìn vào mắt con bạn nhé, cố gắng BÌNH TĨNH hết sức có thể.

Tình huống mình nêu trên là áp dụng thực tế trong gia đình mình, đó là một kinh nghiệm nhỏ của mình, cũng có thể nó áp dụng tốt với Ken nhưng chưa phù hợp với con của bạn, nhưng mình vẫn muốn giới thiệu để bạn tham khảo. Mỗi đứa trẻ là một cá thể khác nhau, nên tình huống xử lý cũng khác nhau, nhiều Bạn bảo em cũng làm nhưng không được thì để ý rằng ngoài Sự BÌNH TĨNH thì TẦN SUẤT và KIÊN NHẪN là yếu tố không thể thiếu.

Nghề Cha Mẹ khó nhưng: mình dành đủ thời gian cho con, đặt niềm tin vào con và yêu con thì không gì là không thể. Đúng không Ba Mẹ nhở. CMT xuống chúng ta cùng THẢO LUẬN chủ đề này nhé Ba Mẹ.

 

Bạn có thể đọc thêm comment chia sẻ của các ba mẹ tại link: 

https://www.facebook.com/hieu.nguyen.14268/posts/2938800242834079